Kết quả tìm kiếm cho "hững điều cha chẳng bao giờ nói ra"
Kết quả 1 - 12 trong khoảng 232
Ngày hội Văn hóa các dân tộc Việt Nam năm 2024 đã khai mạc tại thành phố Đông Hà, tỉnh Quảng Trị với sự tham gia của 1.500 nghệ nhân, diễn viên, vận động viên đến từ 16 tỉnh, thành trong cả nước.
Báo Điện tử VietnamPlus trân trọng giới thiệu toàn văn bài phát biểu khai mạc của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Tô Lâm tại Hội nghị Trung ương 10 khóa XIII.
Năm 19… bệnh tả khởi phát rồi bùng nổ thành đại dịch quét qua làng Bồng Hải, vô cùng đau thương tang tóc.
Một số thay đổi về quy định dạy thêm do Bộ GD-ĐT vừa đưa ra đã thu hút dư luận và tạo nên nhiều luồng ý kiến. Không ít người phản đối việc này nhưng cũng có quan điểm cho rằng đó là nhu cầu chính đáng, cấm cũng không được.
Cha tôi mất vào những ngày mưa dầm tháng 8. Vậy mà, ngày đưa tang cha, trời lại hửng nắng. Ai cũng bảo ông trời thương cha nên mới hửng nắng đúng lúc. Còn riêng tôi, có một nỗi buồn và một niềm ân hận rất lớn bóp nghẹn trái tim.
Nhà có ba cô con dâu nhưng chẳng chịu đoàn kết, mỗi người mỗi tính, cái tôi quá lớn nên ai cũng cho rằng mình đúng.
Ngoài thềm lục địa phía Nam có một nghĩa trang xanh - nơi yên nghỉ vĩnh hằng của 13 cán bộ, chiến sĩ (CBCS) nhà giàn DK1 đã anh dũng hy sinh ở tuổi đời còn rất trẻ trong sự nghiệp bảo vệ chủ quyền, biển, đảo, thềm lục địa phía Nam của Tổ quốc.
Thao thấy vui vui và chợt nhận ra, hình như không phải nhà phố là phải kín bưng, muốn mở hay không rõ ràng ở lòng mình.
Năm ấy cả xóm có một cái ti vi của nhà ông Lẫm. Nhà giàu có nhìn từ xa đã biết bởi cây tre đực dựng đứng như cây nêu, chỉ khác là thay vì cành tre là cái vành xe đạp bị cưa đứt một đoạn.
Trong cuộc sống thường ngày, không thể tránh khỏi những va chạm qua lại. Tuy nhiên, nếu biết kiềm chế bản thân, cư xử phù hợp thì vụ việc đáng tiếc khó xảy ra. Ngược lại, sự tức giận sẽ dẫn đến những thiệt hại và ân hận, thậm chí lâm cảnh tù tội.
Hai cô con gái của ông bà đã yên bề gia thất cả rồi. Cô chị có con trai ba tuổi. Cô em có con gái đang tập nói. Đầu năm mới, hai cô cùng cho con về chúc tết ông bà. Bà nằm giữa giường, hai cháu ngồi hai bên.
Mùa mưa, con sông Cái hiền hòa giờ nước cuồn cuộn đỏ, hối hả lao về biển. Suốt dọc bờ sông, lên đến tận cầu đường sắt mới thấy con sông có nguyên một bên bờ san sát nhà hàng, quán nhậu. Mùa mưa, hàng quán cũng co ro chờ khách, chiều mưa càng thấm buồn. Ngồi bên rặng tre sũng nước sà bóng xuống dòng sông, cứ cắc cớ trong lòng hỏi có ai đang nhớ về dòng sông tuổi thơ, những ngày lén cha buổi trưa rủ nhau xuống lội đến tím tái người? Để dòng sông ấy cứ theo bước chân mưu sinh mà nhớ mãi.